Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2011

Người trẻ nghĩ về câu chuyện: Peter và sợi dây thần



Tôi rất thích câu chuyện thần tiên có tựa là "Peter và sợi dây thần" dành cho những đứa trẻ. Nhưng chứa trong nó là những bài học vô cùng quý giá.

Peter là một cậu bé nhỏ nhắn nhưng hết sức hiếu động. Mọi người ai cũng yêu quý Peter. Nhưng cậu bé lại có một khuyết điểm.
- Khuyết điểm gì?
- Peter không biết nâng niu những khoảnh khắc hiện tại. Khi ngồi trong lớp thì cậu lại nghĩ đến giờ ra chơi. Đến giờ ra chơi thì cậu lại mơ đến kỳ nghỉ hè. Cứ thế Peter không ngừng mơ mộng chẳng còn thời gian để tận hưởng cuộc sống. Một sáng nọ, Peter tản bộ trong một khu rừng. Đến khi mệt, cậu ngồi nghỉ bên một gốc cây và ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, cậu nghe có ai đó đang gọi tên mình. Một bà cụ đã rất già với mái tóc trắng như sương tuyết, và khuôn mặt nhăn nheo. Bà đưa cho Peter một quả bóng nhỏ có một cái lỗ ở chính giữa được nối với bên ngoài thông qua một sợi dây dài bằng vàng.

 - "Peter !" - Bà cụ gọi - "Đây là sợi dây của cuộc đời cháu. Nếu cháu kéo nhẹ sợi dây này, thì một ngày của cháu sẽ trôi qua chạm rãi. Còn nếu cháu kéo mạnh, một ngày sẽ trôi qua trong vòng vài phút. Và nếu cháu kéo bằng tất cả sức lực của mình, cuộc đời cháu sẽ trôi qua trong vòng vài ngày thôi."
Đôi mắt Peter sáng lên như có hàng nghìn ngọn đuốc rực cháy. "Cháu có thể có nó không thưa bà?" Bà cụ khẽ cười gật đầu, và đặt quả bóng cùng sợi dây thần vào tay Peter.

Ngày hôm sau, Peter ngồi học trong lớp nhưng cảm thấy hết sức buồn chán. Nhớ đến món đồ chơi mới của mình, cậu lấy nó ra và kéo nhẹ sợi dây thần kỳ được cuộn trong quả bóng. Rất nhanh chóng, cậu thấy mình đang ở nhà và ngồi giữa những đồ chơi yêu thích của mình. Quá thích thú, cậu kéo mạnh sợi dây và trở thành một chàng thanh niên cao lớn, khỏe mạnh, tuấn tú. Nhưng Peter vẫn chưa hài lòng. Thay vì tận hưởng giây phút hiện tại, cậu lại tiếp tục nghĩ đến tương lai. Một lần nữa cậu lại tiếp tục kéo sợi dây thần kỳ. Nhiều năm trôi qua chỉ trong nháy mắt và Peter đã trở thành một người đàn ông tuổi trung niên. Lúc này cậu đã lập gia đình và có những đứa con. Mái tóc đen ngày nào đã lốm đốm bạc nhưng Peter vẫn còn chưa học được cách sống trong hiện tại. Và một lần nữa, cậu lại kéo sợi dây thần kỳ và chờ đợi tương lai.

Chẳng mấy chốc, Peter biến thành ông già 90 tuổi với mái tóc bạc trắng. Vợ cậu đã qua đời, còn những đứa con thì đã khôn lớn và có cuộc sống riêng. Với dáng người lom khom, và bước đi khó nhọc, lần đầu tiên trong đời, Peter cảm thấy tiếc nuối vì đã không sống hết mình, không tận hưởng cuộc sống khi mình còn sung sức. Cậu chưa bao giờ đi câu cá cùng các con của mình hay tản bộ cùng vợ trong một đêm trăng sáng.

Với tâm trạng buồn bã, Peter cố bước những bước đi nặng nhọc và rồi cậu đã đi vào khu rừng mà trước kia cậu thường đến. Khi đặt chân lên thảm cỏ ngoài rừng, cậu nhận ra những chồi non ngày trước đã trở thành những cây sồi khổng lồ. Cậu chọn một gốc cây lớn sạch để ngồi dựa, hương cỏ cây thơm ngát cùng với những làn gió nhè nhẹ đã khiến cậu ngủ thiếp đi.

Hình như có ai đó đang gọi mình, đó là một giọng nói quen thuộc...


Mạnh Nguyễn
Sách DOANH TRÍ's Blog

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét