Thứ Năm, 7 tháng 7, 2011

Lá thư cuộc đời gửi tới Bố Mẹ

 Blog Sách DOANH TRÍ xin chia sẻ với bạn đọc một lá thư,lá thư của một người Việt trẻ,một người đã từng băn khoăn trước ngưỡng cửa cuộc đời,băn khoăn vì lý tưởng,trăn trở tuổi trẻ,khát vọng được sống và cống hiến.Lá thư không dừng lại ở đó,nó còn là những mâu thuẫn trong bản thân tác giả cũng như bất cứ người trẻ nào trước lựa chọn,quyết định và bước đi trong cuộc đời.
Được sự cho phép của tác giả và Web khởi nghiệp VNBI, Sách DOANH TRÍ's Blog trân trọng gửi lá thư này đến tất cả các bạn đọc giả như một lời tri ân.


Tham gia chương trình " Đừng giấu đi ước mơ " để chia sẻ những cảm xúc,suy nghĩ,tư duy,góp phần truyền lửa cho chính mình và cộng đồng Sách DOANH TRÍ,để tự tin khẳng định chính mình,ung dung bước vào cuộc đời và đối đầu với sóng gió.
Mọi đóng góp,thắc mắc,gửi bài viết,các bạn có thể gửi về: sachdoanhtri@hotmail.com
Chân thành cảm ơn





>> Chương trình đầu của Sách DOANH TRÍ's Blog: "Đừng giấu đi ước mơ của bạn"



Hà nội ngày 02/08/2010
Bố Mẹ yêu quí!
Bố Mẹ à! Lần này Con viết thư về nhà, gửi tới gia đình, bởi Con lâu nay trăn trở rất nhiều điều Bố Mẹ ạ! Sức khỏe – Sự nghiệp – Gia đình – Tình yêu – Số mệnh – Tâm linh Tín ngưỡng là những điều làm Con mệt nghĩ nhất.
Con mong muốn được tâm sự, nói lên quan điểm của mình để Bố Mẹ, điểm tựa tinh thần vững chắc của Con thấu hiểu.
Điều đầu tiên, Sự nghiệp của Con là điều đau đáu, suy nghĩ nhiều nhất. Hiện giờ, có 5 trở ngại lớn trong Sự nghiệp mà Con đang gây dựng: Thời gian để vừa học tốt nghiệp Đại học tại Kinh tế Quốc Dân, vừa làm dự án cuộc đời thực hiện sứ mệnh. Sức Khỏe. Tài chính để triển khai dự án lớn này. Sự thấu hiểu động viên đồng cảm chia sẻ khích lệ của gia đình, người thân, của những người anh em chung chí hướng. Và điều thứ 5 chính là niềm tin vào bản thân. Cả 5 trở ngại đó đều cào xé, ám ảnh Con, khiến Con không thể ăn ngủ như người bình thường được. Con thực sự rối loạn trong việc quyết định Bố Mẹ à!
Trước hết về vấn đề Thời gian và Sức khỏe. Số lượng công việc + áp lực công việc rất lớn, vừa chuẩn bị kế hoạch cho dự án trong Sự nghiệp, lại vừa học những thứ (môn học) không hề cần thiết lúc này chỉ vì lấy bằng → nên Con rất mệt mỏi, Sức khỏe dạo này xuống lắm. Làm việc đến mức ngủ cũng mơ thấy Công việc bố Mẹ ạ! Vì Sự nghiệp, cũng là đam mê, cũng là nhiệt huyết cả đời nên Con hăng say lắm, ngủ dậy, bật dậy là làm việc ngay. Con lâu nay mắc bệnh khí huyết, lao tâm suy nghĩ nhiều, người cảm thấy thiếu dưỡng khí lắm. Nhiều lúc cảm thấy bất lực vì sợ sức mình không đủ. Mà cơ hội đến, mình không thể để tuột khỏi tay. Đã dấn thân vào làm, là phải đi đến cùng, sống chết với sự lựa chọn. Những lúc như vậy, thật sự Con rất cần Bố Mẹ, người thân bên cạnh động viên, khích lệ Con, cho Con những lời khuyên hữu ích. Con rất rất cần những điều đó Bố Mẹ ạ!
Vấn đề nữa trong mối bận tâm về Sự nghiệp của Con, là dự án cuộc đời, dự án để Con bước vào đời, khẳng định mình phải tự chịu trách nhiệm cho tất cả việc mình làm. Dự án cuôc đời này cũng là nhiệt huyết cả đời Con. Sống là hết mình cho Cộng đồng, cống hiến cho tổ quốc, xuất phát từ tình yêu thương con người, lòng yêu quê hương, yêu đất nước được tích lũy suốt 23 năm, để đến ngày nhìn thấy rõ, làm việc, cống hiến vì nó. Con không biết nói  như thế nào cho Bố Mẹ hiểu, nhưng mỗi khi nhìn thấy mọi người yêu thương nhau, đoàn kết, sống tích cực, sống có định hướng và sống vì sự phát triển của Việt Nam, là lòng Con từ tận sâu thẳm, cảm thấy rạo rực, bồn chồn, nôn nao đến khó tả. Thật tự hào Bố Mẹ ạ! Chính vì thế, Con muốn cuộc sống tốt đẹp hơn, công bằng hơn, Việt Nam chúng ta phát triển và khẳng định được vị thế vững chắc với các cường quốc khác. Đó là sứ mệnh dành cho Con, dành cho cả những người anh em cùng chí hướng như Con và Con tự hào về điều đó. Con muốn tìm kiếm nhân tài cho đất nước, gắn kết họ lại để phát triển vì cộng đồng Viêt Nam. Con muốn thế hệ trẻ Việt Nam sống phải có định hướng tích cực rõ ràng. Có như thế, căn nguyên gốc rễ của mọi tội lỗi, mọi tệ nạn xã hội sẽ được chấm dứt. Và Doanh Nhân, con đường Kinh Doanh – Khởi nghiệp là mục tiêu cốt lõi Con phải truyền nhiệt huyết cho họ. Con muốn dấn thân ngay để làm việc, để tung hoành ngang dọc, bởi Con nghĩ “ phận làm trai há để càn khôi tự chuyển dời”, mình phải tự quyết định cho số mệnh của bản thân, phải tạo ra được môi trường, tạo ra được cơ hội cho mình tiến bước. Đấy là dự án cuộc đời mà Con đã chọn.
Giờ đây, điều khó khăn của Con chính là tài chính để thực hiện dự án,  một quỹ thời gian dài để đi cùng từng thời kỳ của dự án, và sức khỏe vững chắc để đi hết con đường.  Con sẵn sàng mạo hiểm và dám đánh đổi, những thứ không phù hợp cho sứ mệnh. Con sẵn sàng gạt bỏ nó. Nhưng, một câu hỏi đặt ra lúc này: “mạo hiểm khi cơ hội đến, đánh đổi thời gian và sức khỏe để dấn thân ngay lúc này đã là hợp lý”. Giờ Con đang băn khoăn lắm!
Một vấn đề nữa Con trăn trở, đó là về Bản thân và Số mệnh, niềm tin vào Bản thân hay đặt niềm tin vào Số mệnh. Con biết khi đưa ra câu hỏi này, mới nghe qua sẽ không ít người có câu trả lời ngay: “niềm tin vào bản thân thì sẽ tạo ra Số mệnh, Số mệnh là ở ta tạo ra…” nhưng, thực hư liệu có phải như vậy…? Sâu xa của vấn đề chính là Thiên thời – Địa lợi – Nhân hòa. Nhân tài gặp thời + gặp môi trường tốt tất phát. Nhưng nếu nhân tài + chưa gặp thời + gặp môi trường đầy thử thách → liệu anh ta có tạo ra được thời thế để Vinh Danh. Anh ta thiếu nguồn lực, anh ta sẽ tạo ra được nó. Vậy đến lúc anh ta tạo đủ nguồn lực, anh ta có còn đủ sức + đúng thời hay không…? Theo Bố Mẹ Con phải làm gì đây…?
Con đã nghiên cứu Tử Vi để tìm hiểu mình là ai, Con đã hỏi ý kiến từ những người anh em thân thiết nhất của Con để hiểu rõ hơn về mình, nhưng câu trả lời vẫn đang hồ nghi, do dự. Nhà mình thiên về Tâm linh, Bố Mẹ là người hiểu rõ nhất, nhìn nhận rõ về Con nhất. Con cũng có niềm tin sâu sắc vào sự tín ngưỡng này. Con có một băn khoăn muốn hỏi Bố Mẹ: “Có phải trong giai đoạn này Con đang phải vật lộn với thử thách mà Số mệnh đặt ra? Bố Mẹ sinh Con ra, dạy dỗ Con nên người, vậy Ông trời ban cho Con sứ mệnh gì, cuộc đời của Con phát triển tới mức đâu…?”
Tiếp đến, về Gia đình mình và gia đình tương lai của Con, kỳ vọng của Bố Mẹ dành cho Con và Em. Con cũng xin được nói lên suy nghĩ của mình. Thật sự, nói về gia đình mình, Con không thể viết hết được về Trầm – Thăng trong suốt cuộc đời Bố Mẹ cho đến tận bây giờ. Đối với Con, gia đình mình là niềm tự hào vô bờ bến, một môi trường đầy đủ để hoàn thiện nhân cách. Bố và Mẹ , những gì đã qua, những việc Bố Mẹ làm, những tư tưởng cuộc Đời và Đạo làm người được Bố Mẹ vun đắp từng ngày cho Con và Em. Đó là nền tảng tuyệt vời cho hai anh em Con vững bước đi tiếp. Giờ đây, khi mà kỳ vọng của Bố Mẹ dành cho hai anh em Con, từ tận trong tâm tâm Con, Con muốn cả đời mình phải làm nên điều lớn lao, cống hiến cho đất nước. Giờ đây, khi mà thực tại ngay lúc này, Con nhận thấy con đường Con đi thật trông gai, thật nhiều rào cản. Xuất phát điểm của Con giờ đây là hệ tư tưởng được tích lũy, ngoài ra Con vẫn chưa hề có bước đệm, đòn bẩy, bệ phóng nâng đỡ gì cả. Tất cả phải cần thời gian để tự tạo dựng điều đó.
Giờ đây, Ở Hà Nội này ngột ngạt, mọi người kèn cựa nhau lắm Bố Mẹ ạ, người ta sống ích kỷ, vì lợi ích cá nhân nhỏ nhặt mà bất chấp danh dự. Những người hiểu sâu sắc thì ít, dân du thử du thực, chợ búa, thiếu suy nghĩ thì nhiều…Những điều đấy càng làm Con thêm đau lòng cho văn hóa Việt, văn hóa Hà Nội. Nghĩ về Hà Nội một thời, khiến Con ngậm ngùi, thất vọng, xót xa. Hà Nội một thời hào hoa, thanh lịch đâu rồi…Hà Nội văn hiến, Hà Nội trí thức đâu rồi…Con muốn thay đổi cuộc sống này, đưa nhận thức Việt nam cao hơn, nhìn nhận sâu sắc hơn.
Rồi khi có những lúc cảm thấy cô độc, bất lực, muốn kêu gọi, tìm kiếm những người cùng chí hướng gắn kết lại thành cộng đồng thay đổi thực tại tốt hơn, nhưng không đạt xứng ý toại lòng, nên những lúc ấy chợt nghĩ, hay là mình chỉ sống cuộc đời bình thường, sống đạm bạc, giản dị cùng gia đình, và buông suôi, để nhiệt huyết lắng vào Tâm. Thật mâu thuẫn đúng không Bố Mẹ, buông suôi vì ngột ngạt, rồi cũng vì ngột ngạt, không bằng lòng với thực tại lại muốn đấu tranh muốn thay đổi. Vậy Con phải làm làm sao đây!
Nếu cuộc sống này, con người sinh ra đã có một số kiếp do Thiên mệnh sắp đặt, vậy tại sao, Thiên mệnh không xắp đặt cho con người sống tốt với nhau, hỗ trợ nhau, cùng nhau phát triển. Tại sao để con người đấu đá, tranh giành nhau chỉ vì ham muốn cá nhân. Dẫn đến họ dấn thân vào những chuỗi sai lầm. Vậy phải chăng Thiên mệnh xắp đặt, phần CON của CON NGƯỜI  luôn thắng là lẽ đương nhiên, nó chi phối kích dẫn phần NGƯỜI làm việc để thỏa mãn những ham muốn. Tại sao?
Tại sao người dân hay kêu la chính quyền, không thấu hiểu chính quyền, họ chỉ nói mà không đồng hành, tại sao họ không cùng Chính quyền lãnh đạo hợp sức khắc phục những kêu la đó? Tại sao họ cứ la thán hoài vậy? Rồi những hành động đó còn làm ảnh hưởng tới các thế hệ sau, tiêm nhiễm, cài đặt vào các em những tư tưởng không đúng – không tốt. Phải chăng đây là một lối mòn tư duy, in hằn sâu vào trong tiềm thức người Việt bây giờ. Vậy phải lảm sao đây…?
Nhân tài Việt Nam đâu rồi! Và khi nào nhân tài Việt Nam thực sự được trọng dụng, được đặt đúng vị trí! Ở Việt Nam chúng ta, ai sẽ dẫn dắt những con người thực tài chưa được đặt đúng chỗ đấy. Vẫn biết, giờ đây Chính phủ Việt Nam chúng ta, có rất nhiều cải cách hợp lý – đúng đắn. Chúng ta cần một lối đi! Chúng ta phải tạo ra thời thế, khi đó nhân tài sẽ đến. Có mục tiêu chung vì vận mệnh đất nước, có sứ mệnh riêng cho tổ quốc, nhân tài khắp nơi sẽ tự tìm đường tới đích, bởi lực hấp dẫn vô hình từ mục tiêu chung lan tỏa. Vậy đâu là mục tiêu hấp dẫn? Ở Việt Nam chúng ta, không hề thiếu nhân tài, điều quan trọng phải làm sao cho nhân tài bật dậy, đứng lên, đi theo sứ mệnh để phụng sự đất nước.
Bố Mẹ ạ! Con mong muốn tột bậc, HỮU DUYÊN gặp được một NGƯỜI THẦY dẫn lối, dẫn dắt Con. Bởi Con cần phải học hỏi nhiều nữa, học hỏi một cách khoa học để không lãng phí thời gian, sức lực và tiền của. Con cần lắm Bố Mẹ ạ! Một NGƯỜI THẦY  thực sự để Con tin tưởng chia sẻ và học hỏi.
Về Tình yêu và Tương lai gia đình của Con, Con thấy lận đận lắm. Những lúc có cảm giác buống suôi, cảm thấy bất lực, Con cần lắm được có người bên cạnh, hiểu mình, lắng nghe chia sẻ cùng mình, Con cần và muốn lắm. Nhưng ai sẽ lắng nghe và đồng cảm với Con đây. Nhiều khi cái áp lực gia đình cũng nặng nề đến rùng mình. Nhiều khi lại muốn có được một cuộc sống hạnh phúc, đầm ấm bên con cái để viết tiếp, tiếp bước văn hóa truyền thống mà Bố Mẹ gây dựng. Sống chan hòa với mọi người hàng xóm. Con thích những lúc, vợ chồng con cái, ngồi chung mâm, chấm chung bát, chan chung canh, và cùng chung chia sẻ buồn vui trong cuộc sống, dạy dỗ con cái thành người, và hiếu thuận với Bố Mẹ. Viễn cảnh đó hoàn toàn có thể nắm giữ.
Giờ đây, khi mà Con theo đuổi con đường Con chọn, liệu Con còn đủ thời gian để nắm giữ điều hạnh phúc bình dị đó.
Giờ Con phải làm gì đây…?
Con vẫn tiếp tục thực hiện Đam mê, thực hiện Sứ mệnh, cùng với niềm tin chưa vững chắc. Vẫn do dự, vẫn đắn đo và đi tiếp…
Con trai của Bố Mẹ
Nguyễn Đức Hùng Khánh

Sách DOANH TRÍ's Blog

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét