32 tuổi tuy còn nhiều khó khăn nhưng tôi đã chuẩn bị bảo vệ luận văn thạc sĩ, mua được nhà làm văn phòng công ty, thiết bị máy móc để hoạt động. Công ty đã chứng minh được mình trên thương trường với 40 nhân viên.
Tháng 10 năm 2000 lúc đó 21 tuổi, tôi cầm tấm bằng tốt nghiệp ngành quản lý đất đai Đại học nông nghiệp I Hà Nội đang không biết đi đâu về đâu. Nhờ mối quan hệ của bố tôi nhờ một người anh xin việc tại Vĩnh Long vậy là hai bố con quyết định Nam tiến.
Miền Tây năm 2000 đang mùa nước lũ, trên xe từ thành phố Hồ Chí Minh về Vĩnh Long thấy mênh mông nước bố có nói với tôi một câu rằng: “Bố thả con ra đời vào thời điểm này cũng như bố ngồi trên bờ cho con tập bơi. Nếu bơi được thì sống tốt, chỉ khi gần chết đuối bố mới cứu”. Và câu nói này đã đi cùng tôi đến ngày hôm nay.
Đến Vĩnh Long họ nói phải chờ một tháng sau mới có thể bố trí công việc. Bạn nghĩ xem tuổi trẻ, mới ra trường nằm chơi chờ mấy tháng để có việc làm thì sẽ như thế nào? Vậy là tôi lại nhờ người anh xin việc bất kỳ nơi đâu miễn là có việc làm. Bố tôi để lại cho tôi 500.000 đồng và trở về quê vì bố cũng hết phép sau đó tôi xin được việc làm tại một tỉnh khác lúc đó đang thiếu người.
Tôi đến làm ở Trung tâm thông tin lưu trữ và kỹ thuật địa chính, một trung tâm mới thành lập và những ngày đầu tiên chưa được làm bất cứ một việc gì. Lúc đó phòng có hai máy tính dùng để trích lục bản đồ địa chính. Hễ thấy không có người làm là tôi vào làm thử liền bị nhắc nhở là không được phân công thì không được đụng đến. Tôi hiểu ra một điều việc không phải của mình thì không nên làm.
Kiến thức của một sinh viên mới ra trường hổng rất nhiều. Tôi gần như phải bắt đầu từ đầu với con số 0 tròn trĩnh. Không tiền, không gia đình, không biết máy tính, không biết máy đo và không có quan hệ... tôi bắt đầu phải học không phải học từ trường lớp và từ trường đời. Các bạn biết không để nắm bắt được công nghệ tôi đã phải có 3 tháng thức gần nguyên đêm để học lỏm đồng nghiệp.
Khi đó tôi được phân công vào tổ đo đạc bản đồ địa chính tại địa phương, đây là công trình đo đạc bản đồ địa chính gần như đầu tiên của trung tâm. Trong tổ đo thì có một người đo được, một người vẽ trên máy tính được, vậy là tôi phải học. Ban ngày thì nhìn người đo để khi nghỉ trưa mình lại lấy máy ra đo và tự tìm hiểu. Ban đêm khi người vẽ làm tôi không đi chơi mà ngồi nhìn người vẽ thường là đến 11h đêm và khi người vẽ đi ngủ tôi lại ngồi làm giống như anh ta làm sai thì làm lại đến sáng và sau 3 tháng công trình xong thì tôi cũng nắm được toàn bộ quy trình và công nghệ đo đạc địa chính.
Cuối năm 2001 tôi đã là nhân viên làm được việc trong trung tâm và được giao phụ trách công tác đo đạc địa chính trong phòng. Do lĩnh vực này mới nên trung tâm có mức khoán khá cao nên tôi cũng kiếm được nhiều tiền (khoảng 3.000.000 đồng/tháng) trong khi những người khác trên sở thì lương khoảng (400.000 đồng/tháng). Nhưng tôi cũng không giữ tiền mà lấy đó để dùng làm phương tiện quan hệ và tôi phát hiện ra rất nhiều công ty tư vấn về xây dựng cần người khảo sát.
Giữa năm 2002 do quy mô lớn lên nên tôi không còn được đi đo đạc trực tiếp mà chuyển về phòng để phụ trách chung lĩnh vực này và ăn lương gián tiếp (khoảng 400.000 đồng/tháng) nhưng tôi lại có nhiều thời gian hơn. Và tôi quyết định phải mua máy đo nhưng lại không có tiền vì bao nhiêu tiền tôi đã đổ vào quan hệ hết rồi nhưng cũng rất may mắn có một đơn vị bán máy nhận công trình ở tỉnh và tôi liên hệ nhận lại với giá rẻ mạt (bằng 1/5 giá họ ký hợp đồng) nhưng có điều kiện là họ sẽ bán cho tôi một máy đo với giá 65.000.000 đồng cho nợ 40.000.000 đồng và 25.000.000 trừ vào tiền đo.
Nếu công việc tiến triển bình thường thì chắc tôi cũng vừa có địa vị, vừa có kinh tế vì lúc đó cứ mỗi tuần thứ 7, chủ nhật đi đo tôi cũng kiếm được 1 đến 2 triệu đồng. Tuy nhiên khi thấy mình làm được, rất nhiều người ganh tỵ và các cuộc họp tại cơ quan lúc nào cũng nói tôi là không quan tâm nhiều đến công việc cơ quan chỉ quan tâm đến việc ngoài. Nhưng thực ra mọi nhiệm vụ được giao tôi đều hoàn thành và cũng được giao rất nhiều việc.
Giữa năm 2003 cơ quan sắp xếp tôi lên phó phòng. Tuy nhiên do cục bộ địa phương hoặc có kẻ ngáng chân mà trình 3 lần vẫn không được cấp trên đồng ý và tôi bắt đầu tìm hiểu cơ cấu nhà nước và chính quyền và tôi buộc phải đi đến lựa chọn ra ngoài hẳn hoặc tiếp tục. Tôi đã quyết định ra ngoài.
Cuối năm 2003 tôi xin nghỉ việc nhà nước ra ngoài với thiết bị đo đạc sẵn có và đi làm cho các công ty tư vấn xây dựng với tư cách độc lập, nhận khoán của họ chứ không hưởng lương, không bảo hiểm … Được 2 năm tôi lại thấy những bất cập là do có những công trình tôi đi quan hệ nhận việc trực tiếp từ chủ đầu tư và nhờ những đơn vị tư vấn mình có quan hệ ký nhưng họ thu quá nhiều đến 45% nên tôi tính đến hướng thành lập công ty.
Tuy đã không làm trong lĩnh vực địa chính nhưng tôi vẫn rất quan tâm nhiều đến nó. Cuối năm 2004 Bộ tài nguyên môi trường có mở rộng cho các công ty tư nhân hoạt động trong lĩnh vực địa chính vậy là tôi mở công ty và xin giấy phép hoạt động, làm các công việc như cơ quan cũ tôi làm.
Khi mở công ty tôi nhờ mẹ vay cho tôi 70.000.000 đồng và chị gái tôi góp cho tôi 85.000.000 đồng và tôi có vốn để tuyển người và hoạt động nhưng lại bị vướng vào sự làm khó của cơ quan công quyền. Các bạn biết không có những công trình tôi ký trực tiếp với chủ đầu tư họ bắt tôi kêu chủ đầu tư chuyển hợp đồng ký với họ và họ ký lại với tôi đương nhiên tôi mất đi một khoản tiền. Tôi bắt đầu bị thua lỗ do sự làm khó của cơ quan công quyền sở tại và phải tìm hướng đi mới.
Năm 2006 tôi bắt đầu nhận được việc ở Đăk Nông do một người anh cùng trường giúp ký lại việc mà cơ quan anh ấy làm không hết và quyết định vay ngân hàng 200.000.000 đồng để đầu tư vào mỏ cát. Tuy nhiên do không trực tiếp quản lý được nên mỏ cát này làm tôi mất 100.000.000 đồng.
Từ những công trình đầu tay do mở rộng quan hệ tôi có rất nhiều công trình ở Đăk Lăk và Đăk Nông nên tôi gần như đã ở hẳn Tây Nguyên để điều hành công việc, mọi công việc tôi tạm gác lại chỉ để một kế toán ở nhà. Năm 2008 nhận thấy khá bất tiện trong vấn đề làm ở một tỉnh nhưng đóng thuế ở một tỉnh khác cũng có nhiều bất tiện nên tôi đã chuyển hẳn công ty lên Đăk Lăk để tiện quản lý và hoạt động.
Đến nay với 32 tuổi tuy còn nhiều khó khăn và nợ cũng còn nhiều nhưng tôi đã chuẩn bị bảo vệ luận văn thạc sĩ, mua được nhà làm văn phòng công ty (khoảng 3 tỷ ), Thiết bị máy móc để hoạt động (khoảng 2 tỷ) các đối tác còn nợ tôi (khoảng 9 tỷ ) trừ đi nợ ( 4 tỷ) tôi vẫn còn có số dư khoảng 10 tỷ và một công ty đã chứng minh được mình trên thương trường với 40 nhân viên. Cùng đó tôi đã giúp anh trai tôi mở một công ty ở Thanh Hóa đang dần đi vào ổn định.
Bài học rút ra là: Chịu khó học hỏi + nhiệt tình trong công việc + Quan hệ tốt + May mắn + Thất bại + Sự giúp đỡ của người thân thì có thể từ tay trắng mình làm nên được sự nghiệp tuy thời gian có dài hơn những người xuất phát điểm tốt hơn.
SÁCH DOANH TRÍ's Blog
(Theo Vnexpress)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét