Thứ Tư, 29 tháng 6, 2011

AUDIOBOOK Gương kiên nhẫn - Nguyễn Hiến Lê

1.TÁC GIẢ: Nguyễn Hiến Lê







2.NỘI DUNG:

Ta thử tưởng tượng một em bé mười chín tháng, mới bập bẹ được vài tiếng, đương vui vẻ khoẻ mạnh thì mắc một bệnh nặng không ai biết là bệnh gì - có bác sĩ đoán là bệnh tinh hồng nhiệt (scarlatine), nhưng không chắc. Người mà đã tưởng là chết, rồi thình lình nóng lui, bệnh hết nhưng em đó hoá đui, điếc và do điếc mà hoá ra câm. Thế là định mạng cay nghiệt đã xô em vào trong cảnh tối tăm mênh mông. Em thành một hình ma, sống cũng như chết "Đối với em, gió không còn thì thầm nữa, cảnh yên lặng hoàn toàn bao phủ tinh thần em, lan ra khắp vũ trụ ở chung quanh. Tâm hồn em hoá ra khô khan. Ít tiếng mà em đã bập bẹ được bây giờ héo lần đi. Miệng em chỉ còn mấp máy được tiếng water (nước) mà em đọc là wah - wah. Mặt trời đã tắt, em không còn biết phương hướng gì nữa. Mắt em mở thao láo trong một cõi hư vô bất biến.
Tên em là Helen Keller. Em sinh ngày 27-6-1880 ở Alabama, tại miền Nam nước Mỹ, trong một gia đình trung lưu, cha là Athur Keller, làm báo, mẹ là Kate Adams. Tổ tiên em gốc gác Thụy Sĩ và mỉa mai thay, một ông tổ là vị giáo sư đầu tiên dạy những người điếc và câm ở Zurich. Bẩm sinh ra nóng nảy và cương quyết, nên khi bỗng nhiên thấy mình đui và điếc, em phẫn uất lắm, vùng vằng, đập phá. Nhưng lần lần em quen với cảnh tối tăm và yên lặng, rồi quên hết cả đời trước của mình. Gia đình em chán nản và thương hại em khi thấy em đưa tay ra rờ những vật ở chung quanh mà em không biết là vật gì, vì lúc đó em mới được 19 tháng. Sờ soạn mà đụng vật gì trên đường đi thì em gạt ra hết, nếu có thể được làm cho đồ vật đổ vỡ lung tung.
Muốn phát biểu ý muốn gì em ra dấu: em chỉ biết gật đầu, lắc đầu, vẫy lại, đẩy đi. Phải một thời gian em mới biết ra dấu đòi ăn: lấy tay làm bộ cắt bánh và phết bơ. Mãi đến năm tuổi, em mới biết nhận quần áo của mình và gấp nó lại để cất đi. Em lờ mờ nhận ra rằng mình khác những người ở chung quanh; những lần ngồi trên lòng người lớn, em rờ mặt họ, thấy môi nhấp nháy, đoán rằng họ có cách chuyện trò với nhau. Em bực mình vì không hiểu được họ; rồi cũng bắt chước mấp máy môi cử động tay một cách hăng hái, nhưng không có kết quả gì cả, nổi giận lên, giậm chân thình thình, la hét đến khi mệt lừ mới thôi. Mỗi ngày, gần như mỗi giờ, đều xảy ra những cơn điên như vậy, liên tiếp trong mấy năm...





3.DOWNLOAD:


Click here

Phần 1

Phần 2

Pass: sachdoanhtri


Note: Đọc trước khi down

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét