Rất nhiều người trong chúng ta không lường trước hết các bước ngoặt của cuộc đời. Tôi cũng không nằm trong ngoại lệ.
Lời giới thiệu
Rất nhiều người trong chúng ta không lường trước hết các bước ngoặt của cuộc đời. Tôi cũng không nằm trong ngoại lệ.
Hồi còn nhỏ, đến nhà bác, tôi được ăn cơm no, thấy bác có tem phiếu và hàng phân phối tôi chỉ mơ ước, mơ ước lớn khôn cùng :”Lớn lên mình được đi thoát ly như bác, như các anh họ. Được làm công nhân mỏ Quảng Ninh”. Tôi chỉ thầm mơ ước chứ không giám nói. Vì rất sợ bác không xin việc cho!
Tôi may mắn đỗ vào cấp 3, lại vào lớp chọn trong khi các bạn cấp 2 của tôi phần lớn trượt. Tôi may mắn hơn khi đỗ vào trường chuyên ngoại ngữ Hà Nội để rồi lại phải rời Thái Bình, rời trường cấp 3 Lê Quý Đôn chỉ sau có 2 tháng học ở đó. Tôi đã bị học lực kém ngay kỳ 1 lớp 8 ở đất Hà Nội khi có đến 2 môn điểm dưới trung bình. Và 1 quyết tâm phi thường đã giúp tôi vượt lên. Vượt lên để đạt hoc lực trung bình, khá, rồi giỏi. Rồi để cuối cùng đạt 32 điểm thi tốt nghiệp cấp 3 và 24,5 điểm thi vào đại học (Thời đó 21 điểm là đủ chuẩn đi nước ngoài và 14 điểm là vào đại học, nếu tôi nhớ không nhầm)
Rất nhiều người trong chúng ta không lường trước hết các bước ngoặt của cuộc đời. Tôi cũng không nằm trong ngoại lệ.
Hồi còn nhỏ, đến nhà bác, tôi được ăn cơm no, thấy bác có tem phiếu và hàng phân phối tôi chỉ mơ ước, mơ ước lớn khôn cùng :”Lớn lên mình được đi thoát ly như bác, như các anh họ. Được làm công nhân mỏ Quảng Ninh”. Tôi chỉ thầm mơ ước chứ không giám nói. Vì rất sợ bác không xin việc cho!
Tôi may mắn đỗ vào cấp 3, lại vào lớp chọn trong khi các bạn cấp 2 của tôi phần lớn trượt. Tôi may mắn hơn khi đỗ vào trường chuyên ngoại ngữ Hà Nội để rồi lại phải rời Thái Bình, rời trường cấp 3 Lê Quý Đôn chỉ sau có 2 tháng học ở đó. Tôi đã bị học lực kém ngay kỳ 1 lớp 8 ở đất Hà Nội khi có đến 2 môn điểm dưới trung bình. Và 1 quyết tâm phi thường đã giúp tôi vượt lên. Vượt lên để đạt hoc lực trung bình, khá, rồi giỏi. Rồi để cuối cùng đạt 32 điểm thi tốt nghiệp cấp 3 và 24,5 điểm thi vào đại học (Thời đó 21 điểm là đủ chuẩn đi nước ngoài và 14 điểm là vào đại học, nếu tôi nhớ không nhầm)
Photobucket" Tôi đã sung sướng đến phát khóc lên khi đã tự mua cho mình chiếc đồng hồ Poljot 28 rúp từ tháng học bổng đầu tiên mà tôi luôn nghĩ và nhớ đến (ngay cả bây giờ) theo đúng nghĩa đen của nó :”Bố tôi cũng không giám mơ đến”.
Tôi đã thất vọng khi mình bị gạt đi không được sang chuyển tiếp nghiên cứu sinh khi bị chính bí thư chi bộ thành phố tôi học đại học, người đã viết nhận xét về tôi “Đồng chí Nguyễn Mạnh Hùng là sinh viên, là cán bộ rất có năng lực và đạo đức. Vì điêu kiện khó khăn, chi bộ Pyatigorsk chưa kịp kết nạp Đảng cho đồng chí Hùng. Đề nghị cơ quan nơi đồng chí Hùng công tác xem xét kết nạp Đảng cho đồng chí sớm nhất, người đối tượng Đảng xuất sắc”.
Nhờ tấm bùa hộ mệnh này và nhờ năm đó Liên Xô cho Việt Nam thêm 50 xuất học bổng nghiên cứu sinh nên tôi được may mắn không thể ngờ tới: Quay lại đất nước của Lê Nin sau đó vài tháng, trở thành chuyển tiếp nghiên cứu sinh học phó tiến sỹ. Và đây cũng là 1 bước ngoặt tiếp theo của đời tôi.
Ít ai biết rằng sau này tôi đã bỏ học. Bỏ học nhiều lần. Bỏ giữa chừng. Ngay cả khi đã học xong 1 môn để lấy bằng MBA tại HSB (Hanoi School of Business) hay đang học theo học bổng của AUSAID (vì thi đỗ).
Nhưng chính nước Úc, với những cuộc đua tài của Olympic Sydney 2000 mà tôi được tận mắt chứng kiến đã thay đổi đời tôi và tôi lại bước sang bước ngoặt mới. Chính em Thuỷ, người cũng từ Sydney về đã cho tôi đến 1 nghề mới nghề "giảng viên". Mà để rồi đến hôm nay, ngày 04/04/2004 tôi đã có vài ngàn người gọi với 1 chữ mà tôi rất trân trọng và vô cùng sung sướng “THẦY HÙNG”.
Photobucket" Rất nhiều người trong chúng ta không lường trước hết các bước ngoặt của cuộc đời. Tôi cũng không nằm trong ngoại lệ. Tôi đã từng “lên voi”, “xuống chó”, đã từng có rất rất nhiều tiền và rồi lại về tay trắng. Rồi lại có. Rồi lại bị phân chia, rơi vãi. Chỉ khi đó tôi mới nhận ra 1 chân lý đơn giản “Tiền là tệ”, “Tiền là bạc”. Người ta hay nói “tiền bạc” và “tiền tệ” mà. Quả thật: Tiền đôi khi rất tệ bạc nếu ta không đối xử với nó 1 cách đúng đắn. Tôi đã từng bị xuống bùn đen tưởng không thể ngóc đầu lên được và để rồi lại có những ngày như hôm nay. Tôi đã có trong tay nhiều thứ, nhiều người nhưng rồi lại mất, lại trắng tay, lại làm lại từ đầu. Chính vì vậy mới có biển xe hơi của tôi 29X 0440 – không tử, tử không và không tử… Tương lai ra sao? Ngay mai thế nào? Còn bao nhiêu bước ngoặt của đời tôi nữa tôi không hề và chưa hề biết. Cuộc đời sắc sắc không không mà. Cuộc sống là vô thường mà. Viết đến đây tôi nhớ đến cụ Nguyễn Du, người sinh ra trên thế gian này trước tôi đúng 200 năm: “Ngẫm suy muô sự tại trời. trời sinh ta vốn là người có thân. Bắt phong trần phải phong trần. Cho thanh cao mới được phần thanh cao. Vốn khong thiên vị người nào.”
Sau này tôi mới càng hiểu ra rằng cuộc đời là vô thường. Rằng cuộc sống là bất sinh bất diệt, vi khứ vi lai. Rằng mình sinh ra là để lao động, lao động miệt mài không kể ngày - đêm, không kể khoẻ - yếu. Tôi càng hiểu hơn 2 chữ VÔ NGÃ. Và rằng sự vĩ đại nằm trong sự giản dị. Rằng mình phải chấp nhận sự thật của cuộc sống dù nó có nghiệt ngã đến đâu. Rằng mình sinh ra để sẻ chia mà.
Mơ ước lớn nhất của tôi vào những giờ phút ngày, những giờ phút đầu tiên của ngày 04/04/2008, khi hầu hết mọi người đang ngủ say là xây dựng 1 “Vườn Yêu Thương” . Ở nơi đó tất cả mọi người yêu thương lẫn nhau, quý mến lẫn nhau. Ở đó mỗi chúng ta yêu người khác với 1 tình yêu không đòi hỏi, 1 tình yêu bao la như tình yêu của bất cứ người mẹ nào dành cho con mình.
Niềm vui sướng không gì miêu tả nổi, không gì lớn bằng hiện nay của tôi là sẻ chia những gì tôi có cho những ngườii xung quanh: Trí tuệ, kiến thức, kinh nghiệm, thời gian, tiên bạc, công sức,… Đối với tôi không có gì sung sướng hơn khi có các học trò yêu quý và trân trọng những gì minh truyền đạt, khi những cuốn sách hết sức tâm huyết của không chỉ tôi mà của cả 1 tập thể lớn Thái Hà Books được nâng niu sau khi chúng ra đời, khi có thể mang lại cho bất cứ ai 1 niềm vui dù là rất rất nhỏ. Mỗi cú điện thoại, mỗi lời nhắn tin, mỗi câu viết trên yahoo messenger, hay 1 e-mail, 1 bức thư tay của bất cứ 1 người bạn, 1 học trò, 1 độc giả, 1 người chưa gặp 1 lần là món quà vô giá đối với tôi. Tôi vô cùng biết ơn và luôn thấy mình vẫn đang nợ họ.
Cuối cùng tôi muốn cám ơn tất cả những ai giúp tôi cho ra đời trang web này, nhất là Vương Anh, học sinh Khởi Nghiệp K 29 đã làm tặng tôi trang website. Tôi muốn nói thêm rằng tôi món quà mà tôi thích nhất là câu đối của Lộc, học sinh khởi nghiệp K21 viết tặng tôi :”Gom kiến thức gieo mầm đất Việt. Ươm nhân tài rạng rỡ trời Nam”.
Vô cùng biết ơn tất cả mọi người: Những người thân, họ hàng, bạn bè, học trò, độc giả,…những người quen và những người lạ, nhất là những ai đã và đang “đọc” tôi. Đặc biệt là bố mẹ tôi, tổ tiên tôi. Tất cả, tất cả mọi người là 1 phần không hể thiếu được của tôi. Thank you so much! Mercie beaucoup! Xpa-xi-bơ Balsoie! Xia xịa! Cám ơn và Cám ơn!
Hà Nội 04/04/2008
Sách DOANH TRÍ's Blog
(Theo www.Nguyenmanhhung.com)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét