Không biết phải nói như thế nào về tình trạng của chúng mình hiện giờ... Đã ba tháng nay những cuộc điện thoại của mình gần như chỉ toàn nhịp thở đều đều của anh. Em chỉ biết thầm chúc anh ngủ ngon rồi lặng lẽ cúp máy. Em cũng cố gắng tự dỗ cho mình vào giấc ngủ bằng những sự tưởng tượng đẹp đẽ về tương lai của chúng mình nhưng vô ích.
Tình yêu là thế này đấy ư? Em không hề sợ hãi tình yêu nhưng cũng không có đủ niềm tin sẽ tìm được cho mình một tình yêu chân chính và chung thủy trong thời buổi hiện nay.
Rồi anh đến, khác với những người khác, bằng sự kiên nhẫn và chân thành, anh thắp lên trong em niềm tin đó mà em tưởng là mình không hề có.
Em bắt đầu mơ về một lễ cưới giản dị nhưng trang trọng, một ngôi nhà nho nhỏ nhưng ấm cúng và cả về những đứa con của chúng mình. Em cảm thấy hạnh phúc tràn ngập khi tưởng tượng cảnh tối tối cả gia đình chúng mình quây quần bên nhau như thế nào.
Em tự trách mình lẽ ra nên mở lòng sớm hơn, rồi em lại thầm cảm ơn ông trời vì đã cho em may mắn được gặp anh. Nhưng có lẽ tình yêu đã làm em bay bổng, phấn khích đến nỗi mất đi sự thận trọng vốn có.
Suốt bao năm em luôn dè chừng trước tình yêu, cẩn thận xem xét mỗi lần có ai đó gõ cửa nhưng khi đã quyết định mở cửa thì em lại vội vàng mở toang hoác, không ngần ngại gửi trọn niềm tin và đặt vào anh quá nhiều kỳ vọng.
Em mong đợi ở anh sự chung thủy, sự trung thực, sự hiểu biết, sự vững chãi, sự chia sẻ và thấu hiểu. Nhưng khi anh đang cố gắng hoàn thiện mình thì em lại cảm thấy hạnh phúc như đang xa dần...
Công việc và việc học cao lên khiến anh chẳng còn thời gian cho em mặc dù ban đầu chính em đã ủng hộ khi anh quyết định làm thế. Gặp nhau thỉnh thoảng đã đành, điện thoại cũng như không vì anh đã quá mệt sau giờ làm và học, chỉ muốn ngủ mà thôi, còn sức đâu mà nói chuyện với em.
Em không hề nghi ngờ sự chung thủy và trung thực của anh. Nhưng trong khi sự hiểu biết và vững chãi tăng lên thì sự chia sẻ và thấu hiểu lại giảm đi.
Em rất muốn kể cho anh nghe một ngày của em trôi qua như thế nào, từ những chuyện làm em nhức đầu đến những việc linh tinh nhỏ nhặt như mẻ bánh em mới làm.
Em cũng muốn nghe giọng anh hào hứng, say sưa khi anh nói về một vấn đề mà anh quan tâm hay bàn luận về một trận quần vợt. Em cũng muốn chúng mình lại thỉnh thoảng nấu cho nhau ăn...
Anh ơi, sao em nhớ quá ngày xưa - trước khi anh trở nên bận rộn như thế này. Vì vậy, em đã buồn và giận anh. Em tự hỏi tình yêu của anh là thế này đấy ư? Em cảm thấy mình không được quan tâm, cảm thấy có mà như không có người yêu.
Rồi em lại hỏi bản thân mình tình yêu của em là thế này đấy ư? Chỉ biết đòi hỏi, trách móc mà không biết thông cảm cho sự vất vả của anh. Lý trí bảo em phải chấp nhận điều đó và cho anh thời gian để hoàn thành những kế hoạch của mình.
Một ngày chỉ có hai mươi bốn tiếng và có những việc ưu tiên cần được thực hiện. Em buộc mình trở nên bận rộn để quên đi việc mong ngóng một bóng hình, để thôi chờ đợi một cuộc điện thoại nhưng vẫn không thể ngăn được cảm giác nhớ nhung, buồn và chán nản.
Em không biết mình có thể chịu đựng tình trạng này bao lâu nữa. Em không biết liệu tình yêu có thể tồn tại nếu thiếu đi sự chia sẻ và thấu hiểu hay không. Em không biết tương lai của chúng mình sẽ như thế nào. Nhưng anh ơi, em sợ... một ngày nào đó chúng mình sẽ xa nhau...
SÁCH DOANH TRÍ's Blog
(Theo DNSG)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét